YÊU ANH MÓC NGOÉO
Tác giả: Thùy Nguyên Thảo
Thuở hôm nào, hai ngón tay móc ngoéo,
Chiếc nhẫn cỏ em dấu dưới gối nằm,
Sợ ai thấy sẽ nhìn em cười ghẹo,
Để bây giờ ngọn cỏ úa vàng khô.

Chiều hôm ấy, thả diều trên đồng vắng,
Anh viết thơ gởi đến mây trời xanh,
Vẽ trái tim hai đứa mình mơ mộng,
Giờ hiểu rằng tình thơ gió mong manh.

Hoa Mắc Cỡ bên sân trường nở tím,
Anh bẻ cành, cài nhẹ trên tóc mây,
Em hồn nhiên ngã vào vòng tay ấm,
Ngỡ như là tình đắm biển thơ ngây.

Em hứa gọi, chỉ yêu mình anh nhé,
Anh khẽ cười, sẽ nhớ mãi em thôi,
Rồi bỗng chợt mây chiều về xa lối,
Gió mưa bay trên cành lá chia phôi.

Và đêm nay, nhìn lại bàn tay nhỏ,
Anh nơi nào để mà móc ngoéo nhau,
Giọt lệ rơi đã nhòa trên môi đắng,
Hỏi sao tình là yêu nhớ thương đau.

Buổi hôm nào, hai đứa mình móc ngoéo,
Lấy cánh hồng làm nhân chứng tình yêu,
Trao nụ hôn lên bờ vai thơ ấu,
Giờ chỉ còn ngón tay nhỏ đìu hiu...

Thùy Nguyên Thảo
24.03.2018
TRAO MÔI ĐẮM ĐUỐI
Tác giả: Thùy Nguyên Thảo
Mẹ dạy đừng yêu vội,
Buổi con gái đợi chờ,
Người có duyên tìm đến,
Rồi sưởi ấm đêm mơ.

Mà sao tim em nhớ,
Những chiếc hôn dịu dàng,
Em muốn choàng tay với,
Vẽ hình anh trên môi.

Yêu vần thơ anh gởi,
Giữa trời mây mênh mang,
Có cành hoa đắm đuối,
Trên thảm yêu nồng nàn.

Anh trong em dấu nhạc,
Từng nốt hồng du dương,
Đêm qua về dối mẹ,
Trễ bước bên sân trường.

Em học trò nhỏ bé,
Nhận tình anh bao la,
Viền gió thương trôi nhẹ,
Trên môi khẽ chờ nhau.

Mẹ khuyên đời con gái,
Phải khép nép yêu đương,
Sao tình em si dại,
Một cõi hoài thương anh.

Thùy Nguyên Thảo
24.03.2018
XIN GIẢM TUỔI ĐỜI
Tác giả: Thùy Nguyên Thảo
Em xin giảm bớt tuổi đời mình,
Là mười năm nụ cười xanh mộng,
Bốn mươi năm yên ấm chuyện tình,
Cho quê hương ngừng vang khói lửa.

Em xin nguyện ước tháng năm dài,
Làm cánh chim bay trên quê mẹ,
Đem yên bình gieo xuống ngày mai,
Cho yêu thương ngàn hoa đua nở.

Em xin xóa bỏ niềm vui hồng,
Là đời em xa mờ hạnh phúc,
Hai mươi năm êm ả cõi lòng,
Cho quê nhà dừng cơn bão gió.

Em xin đẫm ướt lệ mưa trời,
Giữa đời xuân hanh hao tình vắng,
Lẻ bóng mình ôm lấy sầu mơ,
Cho loài người thú chim yên ấm.

Em xin gởi đến chốn quê xa,
Mãi ngàn năm trong em khóc nhớ,
Là muôn đời xa khuất tuổi hoa,
Cho mẹ cha vơi giòng lệ úa.

Em xin đi trước cuộc đời này,
Chiều đêm mai buông lời nhắm mắt,
Mảnh đời em tăm tối lưu đày,
Cho muôn loài bước xa nẻo khổ.

Thùy Nguyên Thảo
24.03.2018
Những Áng Thơ Hào Khí Lạc Hồng
Tác giả: Vương Thanh


Người Việt thích làm thơ . Thơ về tình yêu thì rất nhiều, những loại thơ khác như thơ Đạo, thơ nhớ quê hương, thơ về cuộc đời, thơ vịnh cảnh, v.v. chiếm phần còn lại. Riêng loại thơ hào khí về tình quê hương, dân tộc thì lại lưa thưa không được bao nhiêu bài. Hôm nay, VT xin giới thiệu với bạn đọc những áng thơ hào khí tràn đầy tình quê hương của giòng giống Lạc Hồng . Hơn 4000 năm văn hiến, biết bao nhiêu trang sử đấu tranh , tràn đầy huyết lệ, nhưng rồi đây, mấy mươi năm nữa, tương lai nước Việt sẽ ra sao với giặc Tàu phía Bắc và những tay sai của chúng đang thực hành kế hoạch xâm lăng ... Có mấy ai nghĩ đến những tiền nhân đã anh dũng chiến đấu chống giặc ngoại xâm bảo vệ từng tấc đất quê hương, mà thấy hổ thẹn trong lòng chăng ?

1. Trước hết, mình xin giới thiệu bài thơ tứ tuyệt "tuyên ngôn độc lập" của vị danh tướng bách chiến bách thắng Lý Thường Kiệt.

Nam quốc sơn hà
Nam quốc sơn hà nam đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm?
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư!

Dịch nghĩa: (thivien.net)
Núi sông nước Nam thì vua Nam ở,
Cương giới đã ghi rành rành ở trong sách trời.
Cớ sao lũ giặc bạo ngược kia dám tới xâm phạm?
Chúng bay hãy chờ xem, thế nào cũng chuốc lấy bại vong.

2. Kế tiếp là một áng thơ văn thiên cổ kiệt tác khá dài , đóng góp rất lớn, tương đương với bao đạo hùng binh giữ gìn bờ cõi nước Việt chống lại giặc Tàu đang xâm lăng. Áng thơ văn bất hủ này, giá trị thiệt không thua gì truyện Kiều . Ở viện bảo tàng bên Nhật, còn có khắc in nguyên văn tiếng Hán bản "Hịch Tướng Sĩ" của Đức Thánh Trần. Mỗi khi mình đọc lại, nghe như mạch máu sôi trào, trong lòng đầy cảm khái. Bài Hịch này, Hưng Đạo Vương viết để truyền dạy các tướng sĩ dưới quyền, kêu gọi lòng yêu nước, yêu nhà, tinh thần trách nhiệm của đấng nam nhi, v.v. Xin trích dẫn vài đoạn:

Tiền của dẫu lắm không mua được đầu giặc; chó săn tuy hay không đuổi được quân thù. Chén rượu ngọt ngon không làm giặc say chết; giọng hát réo rắt không làm giặc điếc tai. Lúc bấy giờ chúa tôi nhà ta đều bị bắt, đau xót biết chừng nào ! Chẳng những thái ấp của ta không còn mà bổng lộc các ngươi cũng thuộc về tay kẻ khác; chẳng những gia quyến của ta bị đuổi mà vợ con các ngươi cũng bị kẻ khác bắt đi; chẳng những xã tắc tổ tông ta bị kẻ khác giày xéo mà phần mộ cha ông các ngươi cũng bị kẻ khác bới đào; chẳng những thân ta kiếp này chịu nhục đến trăm năm sau tiếng nhơ khôn rửa, tên xấu còn lưu, mà gia thanh các ngươi cũng không khỏi mang danh là tướng bại trận. Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi muốn vui chơi thỏa thích, phỏng có được chăng?”

Phải huấn luyện quân sĩ, tập dượt cung tên, khiến cho ai nấy đều giỏi như Bàng Mông, mọi người đều tài như Hậu Nghệ, có thể bêu đầu Hốt Tất Liệt dưới cửa khuyết, làm rữa thịt Vân Nam Vương ở Cảo Nhai. Như thế chẳng những thái ấp của ta mãi mãi vững bền mà bổng lộc các ngươi cũng suốt đời tận hưởng; chẳng những gia thuộc ta được ấm êm giường nệm, mà vợ con các ngươi cũng trăm tuổi sum vầy; chẳng những tông miếu ta được hương khói nghìn thu mà tổ tiên các ngươi cũng được bốn mùa thờ cúng; chẳng những thân ta kiếp này thỏa chí, mà đến các ngươi, trăm đời sau còn để tiếng thơm; chẳng những thụy hiệu ta không hề mai một, mà tên họ các ngươi cũng sử sách lưu truyền. Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi không muốn vui chơi, phỏng có được không?”

Xem nguyên bài tại đây : http://www.maxreading.com/…/hich-t…/hich-tuong-si-40025.html

3. Cũng trong thời Trần, đã lưu lại câu nói bất hủ của danh tướng Trần Bình Trọng khi bị giặc Tàu bắt và dụ dỗ đầu hàng: "Ta thà làm quỷ nước Nam, chứ không thèm làm vương đất Bắc!"

4. Vị danh tướng Phạm Ngũ Lão, con rể của Đức Thánh Trần, cũng để lại cho hậu thế một bài thơ thất ngôn tứ tuyệt đầy hào khí tình yêu quê hương và chí nam nhi :

Thuật hoài
Hoành sóc giang sơn kháp kỷ thu,
Tam quân tì hổ khí thôn ngưu.
Nam nhi vị liễu công danh trái,
Tu thính nhân gian thuyết Vũ Hầu

Bản dịch tiếng Việt:
Thuật hoài (Tỏ Lòng)
Múa giáo non sông trải mấy thu
Ba quân khí mạnh nuốt trôi trâu.
Công danh nam tử còn vương nợ,
Luống thẹn tai nghe chuyện Vũ Hầu (1)

(Bùi Văn Nguyên dịch)
(1) Gia Cát Lượng, quân sư của Lưu Huyền Đức thời Tam Quốc bên Tàu.

5. Trong thời Lê, thì nổi tiếng nhất là bài "Bình Ngô Đại Cáo" của Nguyễn Trãi. Hai câu thơ "Hào kiệt như sao buổi sớm, nhân tài như lá mùa Thu" là từ áng thơ này. Đây là một bài thông cáo thiên hạ, Nguyễn Trãi viết thay vua Lê Lợi, kể về sự mười năm kháng chiến chống Minh và tuyên bố độc lập của nước Việt, thoát khỏi sự đô hộ của giặc Tàu.

6. Tiếp theo, xin giới thiệu bài "Cảm Hoài" của Đặng Dung .

Cảm hoài
Thế sự du du nại lão hà?
Vô cùng thiên địa nhập hàm ca
Thời lai đồ điếu thành công dị,
Vận khứ anh hùng ẩm hận đa.
Trí chủ hữu hoài phù địa trục,
Tẩy binh vô lộ vãn thiên hà.
Quốc thù vị báo đầu tiên bạch,
Kỷ độ Long Tuyền đới nguyệt ma.

Dịch nghĩa: trích từ wikipedia
Việc đời dằng dặc mà ta đã già, biết làm thế nào?
Trời đất mênh mông đắm trong cuộc rượu hát ca.
Khi gặp thời, người làm nghề hàng thịt, kẻ câu cá cũng dễ thành công,
Lúc lỡ vận, bậc anh hùng đành phải nuốt hận nhiều.
Giúp chúa, những mong xoay trục đất lại,
Rửa vũ khí không có lối kéo tuột sông Ngân xuống.
Thù nước chưa trả được mà mái tóc đã bạc sớm,
Bao phen mang gươm báu mài dưới bóng trăng.

Bản dịch của Phan Kế Bính
Việc đời bối rối tuổi già vay,
Trời đất vô cùng một cuộc say.
Bần tiện gặp thời lên cũng dễ,
Anh hùng lỡ bước ngẫm càng cay.
Vai khiêng trái đất mong phò chúa,
Giáp gột sông trời khó vạch mây.
Thù trả chưa xong đầu đã bạc,
Gươm mài bóng nguyệt biết bao rày

Nói đến các bậc anh hùng nãy giờ , mà chưa nói đến những bậc cân quắc anh thư . Nước Việt mình có ai lại không biết đến Hai Bà Trưng và Bà Triệu . Không nói đến lịch sử Việt-Nam, mà nói rộng ra lịch sử thế giới, mình nghĩ rằng cũng chẳng có những bậc anh thư nào anh hùng hơn những vị liệt nữ của nước Việt ta. Bên Pháp nổi tiếng nhất là Joan of Arc, nhưng lại bị ngay người nước của họ phản bội đem Bà đi đốt sống. Chẳng như người Việt chúng ta rất kính ngưỡng những bậc anh thư đã hy sinh giành độc lập cho quê hương.

Bà Triệu với câu nói hào khí bất hủ :
7. "Tôi muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp luồng sóng dữ, chém cá kình ở biển Đông, đánh đuổi quân Ngô giành lại giang sơn, cởi ách nô lệ, chứ không chịu khom lưng làm tỳ thiếp người!”
Sau đây là những áng thơ ca ngợi Bà Triệu:

8. Vịnh Bà Triệu
Mê Linh khuất bóng, gái còn ai?
Bà Triệu nhà ta cũng đáng tài
Vùng vẫy non sông ba thước vú
Xông pha tên đạn một đầu voi
Duyên trần chẳng chút tơ vương mối
Nợ nước riêng mình gánh nặng vai
Thua được cũng cho Ngô biết mặt
Lam Sơn còn có gái tài trai
Tản Đà (An Nam tạp chí 1932)
Nguồn: Tản Đà toàn tập - Tập I, Nxb Văn học, 2002

Kiếm tìm trên mạng những bài thơ ca ngợi Bà Triệu, thấy bài thơ sau đây của thi sĩ Trần Bảo Kim Thư rất hay. Với VT thì trang trọng hơn bài của thi sĩ Tản Đà, xin mời đọc :

9. Bà Triệu
Tác giả: Trần Bảo Kim Thư
Trí mưu há dễ kém râu mày
Dũng lược hơn người, thử vận xoay
Muốn chém cá kình, đè sóng dữ
Chẳng làm tỳ thiếp, sống nhờ ai*
Múa gươm, xông trận như thần tướng
Cồng đánh, voi gầm tựa sấm oai
Hai mấy mùa xuân đời thoáng chốc
Ngàn năm hậu thế miếu đền xây.
2016

Thơ về Hai Bà Trưng, mình xin giới thiệu một áng thơ kiệt tác của nữ sĩ Ngân Giang. Có nghe người nhà kể lại khi thi sĩ Đông Hồ ngâm đến câu trên bục giảng "Chàng ơi, điện ngọc bơ vơ quá ..." thì cảm xúc nghẹn ngào mà qua đời . (Trang wikipedia tiếng Việt về Đông Hồ cũng có nhắc đến giai thoại này) .

10 . Trưng Nữ Vương

Thù hận đôi lần chau khoé hạnh
Một trời loáng thoáng bóng sao rơi
Dồn sương vó ngựa xa non thẳm
Gạt gió chim bằng vượt dặm khơi

Ngang dọc non sông đuờng kiếm mã
Huy hoàng cung điện nếp cân đai
Bốn phương gió bão dồn chân ngựa
Tám nẻo mưa ngàn táp đoá mai

Máu đỏ cốt xong thù vạn cổ
Ngai vàng đâu tính chuyện tương lai
Hồn người chín suối cười an ủi
Lệ nến năm canh rỏ ngậm ngùi

Lạc tướng quên đâu lời tuyết hận
Non hồng quét sạch bụi trần ai
Cờ tang điểm tướng nghiêm hàng trận
Gót ngọc gieo hoa ngát mấy trời...

Ải bắc quân thù kinh vó ngựa
Giáp vàng khăn trở lạnh đầu voi
Chàng ơi, điện ngọc bơ vơ quá,
Trăng chếch ngôi trời bóng lẻ soi
Ngân Giang - 1939

11. Những bài thơ vịnh những bậc anh hùng, anh thư cũng nhiều người làm. Nhưng chưa có bài thơ nào đặc biệt như bài "Trả Ta Sông Núi" của thi hào Vũ Hoàng Chương . Áng thơ này gom bao nhiêu trang sử Việt oai hùng vào một bài, lời thơ hào khí ngút trời, đối giặc thù sắc như đao kiếm. Bài thơ này gồm 120 câu, xin trích dẫn vài đoạn:

Cờ báo phục hai bà khởi nghĩa
Ðuổi quân thù, xưng đế một phương
Long Biên sấm dậy sa trường
Ba thu xã tắc, miếu đường uy nghi
Xót nòi giống, quản chi bồ liễu
Dòng Cẩm Khê còn réo tinh anh
Một phen sông núi tranh giành
Má hồng ghi dấu sử xanh đời đời

Bể dâu mấy cuộc đổi dời
Lòng trăm họ vẫn dầu sôi bừng bừng
Mai Hắc Ðế, Phùng Hưng, Bố Cái
Liều thế cô dằng lại biên cương
Ðầu voi, Lệ Hải Bà Vương (chú thích: Bà Triệu)
Dù khi chiến tử vẫn gươm anh hào
Tinh thần độc lập nêu cao
Sài lang kia, núi sông nào của ngươi?
Núi sông ấy của người dân Việt
....

Ôi Việt sử là tranh đấu sử
Trước đến sau cầm cự nào ngơi
Tinh thần độc lập sáng ngời
Bao người ngã, lại bao người đứng lên
.....

Trả núi sông ta! lời dĩ vãng
Thiên thu còn vọng đến tương lai
Trả ta sông núi! câu hùng tráng
Là súng là gươm giữ đất đai

Trông lên cao ngất phương trời
Hồn thiêng liệt sĩ bừng tươi sắc cờ.

Mời xem nguyên bài "Trả Ta Sông Núi" theo link này : http://poem.tkaraoke.com/11858/Tra_Ta_Song_Nui.html

Sau hết, mình cũng xin góp một bài thơ cảm khái về những trang sử Việt, và lòng kính ngưỡng những bậc anh thư, anh hùng nước Việt của một thời xa xưa.

Anh Khí Nghìn Thu
Ôn trang sử Việt chiều mưa
Trống Mê Linh tự ngàn xưa vọng về ...

Sử Việt lẫy lừng trang vẻ vang
Anh hùng, liệt nữ, nợ giang san
Kình ngư lướt sóng gìn sông núi
Bạch tượng dẫn binh dẹp bạo tàn
Gò Ðống, lửa bùng cơn địa chấn
Sông Ðằng, máu rửa hận xâm lăng
Dư đồ từng tấc, Hồn Dân Tộc
Anh khí nghìn thu rạng nước Nam .

Mời nghe Phan Xuân Thi diễn ngâm "Anh Khí Nghìn Thu" tại link này : https://www.youtube.com/watch?v=NpjUPryOD24

vương-thanh - 3/24/18
ANH ƠI NẮNG GỌI
Tác giả: Thùy Nguyên Thảo
- Kìa anh ơi, hoa nắng rơi trên chiếc lá thuộc bài...

Nè anh ơi, nắng đang gọi chiều,
Tiếng chuông reo, cổng trường mở cửa,
Anh có thương đưa em về nhà,
Kẻo trễ rồi, chỉ còn hai đứa.

Mẹ chờ trông, em biết nói sao,
Để mẹ buồn, đau lòng con gái,
Mẹ dạy rằng đi sớm về mau,
Chớ chầy chờ vui mà quên lối.

Về đến nhà, anh chớ vào nghen,
Mẹ sẽ hỏi anh là ai vậy,
Em mắc cỡ chẳng biết nói sao,
Bởi vì vậy, đừng để mẹ thấy.

Ngày mai nhé, hẹn gặp bên đường,
Áo học trò cùng nhau đến lớp,
Cho mẹ biết anh học chung trường,
Rồi một ngày, mời anh ghé lại.

Nhà em nghèo bên cạnh giòng sông,
Có hàng dừa tươi xanh màu lá,
Có đóa hồng sắc thắm chờ mong,
Theo cánh chim tìm yêu nhịp thở.

Nè anh ơi, nắng đang gọi chiều,
Mà sao nghe bềnh bồng nỗi nhớ,
Chắc em thương chiếc lá thuộc bài,
Buổi hôm nào anh trao tay gởi.

Thùy Nguyên Thảo
23.03.2018
BUỔI CON GÁI
Tác giả: Thùy Nguyên Thảo
Buổi con gái chờ anh về ghé,
Tóc mây bay thơm hương bưởi nồng,
Đóa hồng hoa cài hờ tóc nhẹ,
Óng ả thương trao khẽ vòng tay.

Lời yêu nhỏ trời khuya âu yếm,
Bẽn lẽn trao mà thẹn kiêu sa,
Dưới bờ vai mỏng manh áo tím,
Lá gió bay làm ngẩn ngơ chiều.

Câu thơ ngắn sao dài đêm vắng,
Mãi chờ anh bận bịu mắt môi,
Bờ kỷ niệm dịu dàng tim nhớ,
Thương dáng người nơi chốn xa xôi.

Buổi con gái chờ anh về ghé,
Chén cơm chiều bên khói lam quê,
Đàn chim én vẽ bay cánh mộng,
Nét trinh nguyên gởi tặng người về.

Đã thương anh một lần thơ ấu,
Giàn trời xanh vẫn nguyện thủy chung,
Yêu khóc nhớ nụ hôn thơ gởi,
Môi tìm yêu từng mỗi linh lung.

Hoa mai nở mùa xuân gọi đến,
Gió vàng rơi đã chớm thu mờ,
Người về nhé buổi con gái đợi,
Dìu bước nhau trải thảm giấc mơ.

Thùy Nguyên Thảo
22.03.2018
TÌNH MÃI NHỚ THƯƠNG
Tác giả: Thùy Nguyên Thảo
- Gió xuân reo bốn mùa, giữa tim trời ngất say...

Nắng vàng trên áo thơ,
Trải dài lên mộng nhớ,
Dìu em vào ước mơ,
Có anh thương đợi chờ.

Đời lạc lối chiêm bao,
Vì đường mây bước dạo,
Mà tình em bay cao,
Trên vùng trời xôn xao.

Yêu anh trong giấc nồng,
Lệ hồng rơi chan chứa,
Một giòng trôi mênh mông,
Đưa mến thương vào lòng.

Trăm năm có bao ngày,
Chờ anh đêm tình ái,
Nhớ thương giữa vòng tay,
Mai này thêm đắm say.

Mỗi chiều hôm tím màu,
Em choàng vai áo mỏng,
Cùng tóc gió gởi trao,
Nhánh hương nồng có nhau.

Tiếng nhạc ngơ ngẩn lòng
Ái tình xinh như mộng
Giữa bến bờ chờ mong
Nỗi nhớ trôi bềnh bồng.

Hỡi dư âm tình yêu,
Trái tim em níu gọi,
Đóa hồng trao thật kiêu,
Làm gió thương dặt dìu.

Thùy Nguyên Thảo
22.03.2018
ẢO GIÁC HỒI ỨC
Tác giả: B Sông Cửu


Một chiều hoàng hôn
Đầu mõm cồn
Đom đóm lập lòe chớp tắt
Dòng sông rẻ làm hai mặt
Bên cù lao Minh
Tóc dừa cài màn sương mịn
Phía Cù lao Bảo
Trăng non lảo đảo núp bóng vòm xanh

Con tàu lao ra khỏi vàm
Chun ngang từng chùm sương khói
Ảo giác rơi bồng bềnh trong
Vòng tay ôm nhau

Anh !
Gì em…?
Đừng ôm chặt…em đau !
Hai đứa nhìn sao trời
Hàng cây thấp, cao chạy ngược…
Tàu lướt qua Bến Đước
Đồn canh mong manh nhỏ dần !

Đáy biển trăng chìm từng mảnh
Mặt sông sao nổi từng chùm
Pháo sáng đồn canh lưng trời thoi thóp
Người láy tàu thở phào…vô thức
Hơi ấm em
Tỏa ra nóng hực
Nhập vào
Tia nắng sáng rực phía chân trời...

Giổ hội thuyền nhân hằng năm
2018
Sông Cửu.
CON GÁI HUẾ
Tác giả: Peter Lý
Quan sát thời gian quả thật dài
Nên giờ mạnh miệng dám chê bai
Tai sao không thể yêu con gái
Gái Huế riêng thôi chớ có hoài

Gái Huế giỏi giang biết nấu ngon
Hay bày khéo vẽ đĩa mâm son
Dạ dày của bạn khi không tốt
Chỉ ngắm không thôi đủ héo hon

Nơi đất thần kinh vốn lắm mưa
Hằng năm bão tố lũ thay mùa
Gia đình canh cánh nhiều lo ngại
Hẹn sáng đâu ngờ đợi quá trưa

Lâu đời quen sống với gia phong
Hành xử sao ra cái tấm chồng
Cả đống lễ nghi không thể bỏ
Nửa ngày chào hỏi vẫn chưa xong

Các cô quen lối sống âm thầm
Lắm lúc ngỡ nàng chả để tâm
Lắng đọng cõi lòng nghe mới hiểu
Nếu ai bản tính thích thăng trầm

Gái Huế thường hay sống chắt chiu
Lo xa tiết kiệm thích nuông chìu
Đắn đo suy nghĩ từng hơn thiệt
Góp nhặt lo giành có bấy nhiêu

Gái Huế xem ra rất dịu dàng
Ra đường tươm tất nét đoan trang
Ngại ngùng e lê luôn từ tốn
Thắm thiết yêu đương vẫn nhẹ nhàng

Gái Huế trời ban nét tuyệt vời
Tóc thề nón lá dễ thương ơi
Chỉ nghe thỏ thẻ câu hò Huế
Bỏ lỡ thì sau tiếc một đời

Peter Lý
NẮNG RŨ
Tác giả: Thùy Nguyên Thảo
Chiều hắt hiu soi bóng lẻ,
Khi hoàng hôn đã khuất tàn,
Anh nhớ chi tia nắng vàng,
Mà lệ em là mưa nhỏ.

Yêu nhau để rồi chia lối,
Như bỏ dở một vần thơ,
Như tiếc nuối cung đàn mơ,
Anh xa dần lời thương gởi.

Nẻo nhớ nào không người đến,
Bến tình nào lại chẳng phai,
Em tủi hờn hạt nắng bay,
Anh hững hờ đâu muốn nói.

Cơn chiêm bao giờ khép cửa,
Trên tóc rối giữa cuộc đời,
Bao lần em khóc bơ vơ,
Anh giã vờ tìm đến muộn.

Mây chiều nay thay màu áo,
Đã xa rời tiếng gió reo,
Tình em như áng sương treo
Cuối đoạn đường hư hao vỡ.

Giọt hoàng hôn đâu còn mới,
Vẫn úa vàng bên thềm xưa,
Còn đớn đau dư âm thừa,
Mãi ngàn năm mùa nắng rũ.

Thùy Nguyên Thảo
21.03.2018
TRẢ LẠI NGƯỜI
Tác giả: Thùy Nguyên Thảo
Em xin trả lại người,
Lời ân ái triền miên,
Của tình yêu vỡ muộn,
Đã phôi tàn nét duyên.

Em xin trả lại người,
Giọt nắng hồng long lanh,
Trên bài thơ xưa cũ,
Niềm yêu nhớ mong manh.

Em xin trả lại người,
Cõi vàng lá mùa thu,
Giữa màn chiều đẫm lệ,
Trước nẻo xa sương mù.

Em xin trả lại người,
Ngày nào cơn bão giông,
Bên dòng dĩ vãng úa,
Ngọn sóng yêu hoài mong.

Em xin trả lại người,
Cơn buốt đau dịu dàng,
Dưới làn mây mắt ướt,
Thuở ân tình mênh mang.

Em xin trả lại người,
Tiếng hát cung đàn thương,
Bay về miền thơ dại,
Còn tiếc nuối yêu đương.

Em xin trả lại người,
Lệ hờn trên mắt cay,
Nhìn theo khung trời lạ,
Vấn vương tháng năm dài.

Thùy Nguyên Thảo
21.03.2018
Xin Lỗi Anh
Tác giả: Thùy Nguyên Thảo
Em đã không còn thơ dại
Để đón tình anh gởi trao
Trên cánh thơ buồn ân ái
Mà chữ yêu đã muộn rồi

Em khóc thương cho niềm úa
Khép lại đời ngàn lẻ đau
Cơn mê lạnh đầu ngọn lúa
Nửa cánh đồng hoang phế xưa

Em dâng cao lời cuối mộng
Tiễn đời mình theo khói nhang
Cho bềnh bồng trôi lạc lối
Mãi xa vời nẻo chứa chan

Em đã không còn ước thệ
Bằng câu ca điệu múa hờn
Khi hoàng hôn đang ngủ trễ
Chút ê chề giọt nắng thương

Em quên rồi cung đàn nhớ
Nhịp tim yêu đã không cùng
Anh đi hoài trên đường lớn
Mà lệ ai nhỏ mịt mùng

Em ngàn lời xin lỗi nhé
Trái tim yêu đã phai tàn
Giữa bờ đau như sỏi đá
Nhỏ giọt nồng trên mắt tan

Em xin lại đời giấc ngủ
Hãy quên đi ngày tháng năm
Ôi tiếng thơ đã tàn dấu
Trễ mất rồi giọt tình câm

Thùy Nguyên Thảo
20.03.2018
THỦY CHUNG VẪN MỘT ƯỚC MƠ NẰM KỀ
Tác giả: Sỹ Liêm
Em tìm kiếm lá diêu bông
Bao năm mòn mỏi cũng không thấy gì
Trở về sợ chị khinh khi
Em đi hết tuổi xuân thì phù sinh
Chị chờ tóc bạc trắng tinh
Còn em quá nửa đường tình cô đơn
Hai lòng cửa mở trống trơn
Phòng không gối chiếc chập chờn giấc khuya
Trăng tròn – khuyết võ vàng chia
Lìa duyên nhớ chậu lia thia dại khờ
Hơi chị em mãi hương thờ
Thủy chung vẫn một ước mơ nằm kề
Chị làm khó phận phu thê
Diêu bông sính lễ đi về có nhau
Thời gian thắm thoát qua mau
Tóc xanh giờ đã đổi màu muối tiêu
Không hơn, chị cũng xế chiều
Ngồi trông nắng vãn buồn hiu hắt buồn
Đình Bảng váy võng còn buông
Đồng chiều cuống rạ lời suông tìm chồng
Chị thù chiếc lá diêu bông
Kêu em chị bảo sang sông chị ừ !

Sỹ Liêm
THƯƠNG THÌ THƯƠNG VẪN THỂ
Tác giả: Trần Hạ Vi
ở tận cùng mạnh mẽ
là dàng dịu vô cùng
em qua ngàn cơn khát
mở tràn lòng bao dung

thương thì thương vẫn thể
nhưng không đến nữa rồi
chúng ta hai lối rẽ
tưởng gần mà xa xôi

những gì em muốn nói
cũng đã nói nhiều lần
những gì anh không đáp
câu trả lời lần khân

em cũng không trách nữa
nào ai chửa yêu ai
nào ai người chịu thiệt
nào ai đúng ai sai

thương thì thương vẫn thể
chỉ không đến nữa rồi
tiễn người về bên ấy
có nghĩ gì xa xôi?

thương thì thương vẫn thể
chỉ không đến nữa rồi
em ru tình vào muộn
ký ức mềm mắt môi

20.03.2018/THV
#thotranhavi

(ảnh: sưu tầm)
Anh đâu còn chi nữa ...
Tác giả: Vương Thanh
( Nhân sinh có gì đau buồn hơn chuyện sinh ly, tử biệt . Sống không được gần người yêu thương, chết thì xa cách, âm dương đôi ngả. Nói đến sinh ly, thì lại có gì chua xót hơn chuyện người yêu ôm cầm sang thuyền khác. Mình làm thơ tiên cũng nhiều, hôm nay ôn lại một thuở thất tình, làm những vần thơ ...)

Anh đâu còn chi nữa
Chỉ còn một con tim
Đang âm thầm rỉ máu
Đang âm thầm rỉ máu
Ngày em bước lên thuyền

Ngày em làm đám cưới
Dẫm lên xác pháo rơi
Bao nhiêu lời chúc tụng
Em lộng lẫy hoa khôi

Anh nằm trên gác vắng
Từng đợt khói u trầm
Bóng hình em mờ ảo
Nhạt nhòa trong màn sương ...

Nhớ nụ cười tươi nắng,
Nhớ làn tóc mây hương,
Nhớ bờ môi nồng thắm,
Nhớ ánh mắt yêu thương,
Nhớ em tiếng thở dài
dịu buồn như suối nhạc
ru tình anh mê say !...

Chợt nghe hồn mình như chiếc lá
bay theo tiễn bước em đi ...
về cuối nẻo đường xa
Một bước lên thuyền hoa,
là xa cách muôn đời
từ nay không gặp lại
không bao giờ còn trông thấy nhau nữa ...
em ơi !...

Chiếc lá buồn nhẹ rơi
như dòng lệ ... nghẹn ngào
xót thương cho số phận,
một kiếp người đơn côi
Chiếc lá nằm run lạnh
trên góc đường quạnh vắng
không người nào dẫm lên
Sao nghe cõi lòng như tan nát,
lớp lớp sóng sầu vây bủa con tim
giữa dòng đời náo nhiệt, đảo điên
một chiếc lá bay bay trong gió
một kiếp đời này chìm nổi lênh đênh ...

vương-thanh
03.18.2018
Để Đời Mãi Vui
Tác giả: Anna Kim Nguyen Tu
Một tay làm chẳng nên non ....!
Trăm tay chụm lại thành công giúp người ...!
Buồn cho cảnh vật trái ngang.
Thương thay thân phận em mang chẳng lành.
Cuộc đời trong đục ai ngờ.
Phúc duyên quả báo nghiệp mang kiếp nào.
Nhân sinh trong kiếp sang hèn.
Rủi , may cuộc sống ưu phiền vấn vương.
Thân than , trách phận được gì !
Vui chi kẻ sống cơ hàn hẩm hiu .
Tạo duyên, tạo phước liền tay.
Đời nay tạo dựng , đời sau vững bền.
Cho đi mãi mãi vẫn còn.
Sẻ chia hạnh phúc, vạn lần niềm vui.
Hân hoan trong cỏi ta bà.
Hỷ, nộ ,ái ,ố, sân, si, sát, phàm.
Tu ngay chẳng muộn, chẳng phiền.
Vấn vương, vương vấn mang chi đọa đày.
Tu thân , tích đức, chan hòa.
Rày đây, mai đó ai bì với ai.
Tha hương duyên phận của người.
Trùng lai phúc báo an cư đời đời .

LỜI TỰ TÌNH CỦA ĐÀN BÀ
Tác giả: Trần Hạ Vi
Đêm chênh vênh
long tong giọt giọt tình nhỏ máu...
Dốc đời huyên náo
bão giông xốc xáo
trái tim đàn bà lành lặn được sao anh?

Ngày xưa ngọt ngào lời yêu thương êm ái dỗ dành
Đầu môi chót lưỡi!
Ai bạc lòng yêu cố công gắng gồng vun xới
Cây đâm thủng nóc nhà cây trổ trái đắng xót xa

Em chưa bao giờ tin đời mình chỉ như một bông hoa
Đón bướm ong một lần rồi héo rũ
Vẫn chẳng biết cất đâu những cuộc buồn xưa cũ
Mãi mãi trong tim... lắng đọng nỗi đau đàn bà!

Em đã từng yêu anh với tất cả thật thà
Tin yêu vỗ cánh ngang đời em đi mất
Giờ ái ngại nhìn màn mưa lất phất
Không dám vịn tay ai đường trơn trợt lối về!

Em đã quên mất chúng ta hẹn thề
Nhưng không bao giờ có thể bước qua nghi ngại
Vô tư bên cạnh một người đàn ông vui cười thoải mái
Để làm gì?
Rồi anh ấy cũng sẽ bỏ đi!

Đừng trách em
đong
đo
tính toán
sân si...
Ấy cũng vì...
có lẽ em chưa bao giờ bước qua nỗi đau ấy!

Gốc cây sứt sẹo vẫn trổ lá đơm hoa kết trái
Sứt sẹo tâm hồn em vẫn sống phải không anh?

03.10.2017/THV
#thotranhavi
CÁM ƠN
Tác giả: Đặng Nguyễn


Cám ơn đời đã cho tôi nhiều chát đắng
Cám ơn bao khổ nhục đã từng mang
Nồi cơm độn khoai khô cùng sắn lát
Đắp đỗi qua ngày dạ lại xốn xang
Nhớ lúc mẹ già mắt hoen lệ tắt
Chiều không có ăn mắt ướt lệ buồn
Mưa nắng hai mùa lưng còng cúi mặt
Lưỡi cuốc mòn mồ hôi đọng luống rau
Cuộc đời cho tôi nhớ lại niềm đau
Cùng người vợ khốn khó cũng bên nhau
Tóc rối, sầu mắt, mặt xạm năm nào
Vẫn gượng cười bên đời tôi lận đận
Năm tháng đi khiến lòng khô ý cạn
Dạ thuỷ chung chẳng hé nửa lời than
Ngày hai bữa sớm chiều vui đạm bạc
Đêm năm canh ru giấc ngủ nửa vời
Cám ơn đời vợi nhẹ phận làm trai
Cám ơn MẸ, cám ơn EM lắm lắm
Đã cùng tôi chịu gánh nặng đuòng dài
Sương gió phủ vẫn hoài qua tuế nguyệt.
1987, Nguyên Thường

Ngày về, cha tôi không còn nữa đã ra đi mãi mãi, mẹ tôi thì già yếu bệnh tật cứ đeo theo, tấm thân già khô héo, buồn thương hai người anh của tôi đã tử trận mà bệnh nặng thêm. Đến năm 1980 thì cũng theo cha tôi đi mãi không về nữa. Dù đã 70, tôi vẫn cứ nhớ mà nuóc mắt rưng rưng!

Bữa trưa với củ sắn luộc.
Em Đến ...
Tác giả: Vương Thanh
Em đến như trăng, đẹp diệu huyền
Đường mây tha thướt dáng người tiên
Muôn vì tinh tú sâu lòng mắt
Hoa sóng lung linh gót bạch liên

Em đến như mây tự núi ngàn
Mang theo huyền thoại thuở hồng hoang
Thiên Hà, Bích Hải nơi Em tới
Dư hương còn đọng giữa không gian ...

Em đến với dòng suối nhạc thơ
Cao sơn lưu thuỷ tự bao giờ
Âm ba nào vọng nơi tiềm thức
Đưa mộng hồn ta đến Cõi Mơ

Em đến tỏa Hương một khoảng trời
Ngọt ngào thanh khí chốn ngàn khơi
Thuyền Mơ hoài mộng từ muôn thuở
Vời vợi biển mây, trăng nhẹ trôi ...

vương-thanh
-- Đáo Nguyên Mộng Xứ :)
Tuổi 60
Tác giả: Nha Truc
Trúc vừa được một người bạn gửi cho Trúc một bài thơ, đọc thấy vui vui vì thấy giòng nào cũng có mình, em đăng lên để chia sẽ cùng các anh chị nhé!