GIẤC MƠ TÔITác giả: Tạ Hương NhuậnTiếng sáo diều vi vút gọi tuổi thơ
Bờ cát chênh chao bên bồi bên lở
Ôi quê hương sau bao ngày cách trở
Ta đã trở về. Không phải trong mơ!
Vẫn còn đây lớp học thuở i tờ
Mái ngói rêu phong phủ dày theo năm tháng
Vẫn còn đây gốc xà cừ rợp bóng
Tuổi thơ tôi ngày ấy đã xa rồi...
Phú Thọ một thời ghi dấu trong tôi
Cái thủa đầu trần, tóc hoe vàng cháy nắng
Bữa đói bữa no cùng khoai cùng sắn
Bờ cát chênh chao bên bồi bên lở
Ôi quê hương sau bao ngày cách trở
Ta đã trở về. Không phải trong mơ!
Vẫn còn đây lớp học thuở i tờ
Mái ngói rêu phong phủ dày theo năm tháng
Vẫn còn đây gốc xà cừ rợp bóng
Tuổi thơ tôi ngày ấy đã xa rồi...
Phú Thọ một thời ghi dấu trong tôi
Cái thủa đầu trần, tóc hoe vàng cháy nắng
Bữa đói bữa no cùng khoai cùng sắn
Vẫn đong đầy trong những yêu thương.
Tôi đã ngàn lần gọi hai chữ quê hương
Ngàn lần nhớ về những cánh đồng thơm ngát
Những buổi trưa hè tiếng gà xao xác
Bến sông xa đã vắng một con đò....
Quê hương mình giờ đã ấm no
Những trái cọ um, trám bùi dần xa thời bé dại
Miền đất trung du...
Tôi đã ngàn lần gọi hai chữ quê hương
Ngàn lần nhớ về những cánh đồng thơm ngát
Những buổi trưa hè tiếng gà xao xác
Bến sông xa đã vắng một con đò....
Quê hương mình giờ đã ấm no
Những trái cọ um, trám bùi dần xa thời bé dại
Miền đất trung du...
tiếng gà trưa xa ngái...
Vẫn vẹn tròn trong những giấc mơ tôi
Vẫn vẹn tròn trong những giấc mơ tôi
Lỡ yêuTác giả: Tạ Hương NhuậnHình như trong giấc mơ êm
Bỗng em thấy mình rất nhớ
Vòng tay ôm và hơi thở
Nụ hôn say đắm ban chiều
Cữ ngỡ chỉ là tình yêu
Thoảng qua tựa hồ cơn gió
Giợt sương long lanh trên lá
Sẽ tan chảy trước bình minh
Cứ ngỡ chỉ là cuộc tình
Xua tan nỗi đau ngự trị
Khi anh và em đều nghĩ
Bỗng em thấy mình rất nhớ
Vòng tay ôm và hơi thở
Nụ hôn say đắm ban chiều
Cữ ngỡ chỉ là tình yêu
Thoảng qua tựa hồ cơn gió
Giợt sương long lanh trên lá
Sẽ tan chảy trước bình minh
Cứ ngỡ chỉ là cuộc tình
Xua tan nỗi đau ngự trị
Khi anh và em đều nghĩ
Khỏa lấp bóng hình hôm qua
Cứ ngỡ rồi ta sẽ xa
Nhưng sao lòng còn rất nhớ
Hình như là em đã lỡ
Yêu anh sâu đậm mất rồi.
Cứ ngỡ rồi ta sẽ xa
Nhưng sao lòng còn rất nhớ
Hình như là em đã lỡ
Yêu anh sâu đậm mất rồi.
TRÊN VẦNG MỘNG ƯỚCTác giả: Thùy Nguyên Thảo
Em trên cao, anh dìu em xuống thấp
Dưới mây trời cho em nói yêu anh
Rồi tình mình chắp cánh diều thơ dại
Em chợt hồng làn mi nhỏ long lanh
Giọt mưa xuống làm ướt hoài nỗi nhớ
Thì thôi đi, hãy chờ nắng xuân về
Vòng tay nhỏ nào có là xa vợi
Thơ trao về làm áo mỏng che vai
Hoa Phượng nở gói chào mùa hạ thắm
Em trên cao, anh dìu em xuống thấp
Dưới mây trời cho em nói yêu anh
Rồi tình mình chắp cánh diều thơ dại
Em chợt hồng làn mi nhỏ long lanh
Giọt mưa xuống làm ướt hoài nỗi nhớ
Thì thôi đi, hãy chờ nắng xuân về
Vòng tay nhỏ nào có là xa vợi
Thơ trao về làm áo mỏng che vai
Hoa Phượng nở gói chào mùa hạ thắm
Mi em cong mà lệ cũng cong nhiều
Làm túi thơ anh chừng thêm mê đắm
Gởi trên trời thì sợ gió cuốn xa
Chiều xuống lạnh, bàn tay anh nhớ quá
Tóc em bay, ai sẽ vẽ hương đời
Cúi mặt sầu để hôn lên biển cả
Môi em nồng, lơi lả sóng chiêm bao
Ai sẽ hỏi vườn mây về bến cũ
Có em thôi, chờ đón giọt nắng chiều
Bàn tay khẽ, dìu nhau vào kỷ niệm
Áng thơ buồn vời vợi thuở chớm yêu
Nền trăng mỏng giữa màn khuya soi bóng
Bốn nẻo mùa, nỗi nhớ mãi lên cao
Xin yêu nhé, kéo tình xưa vào mộng
Nhánh là đà, hoa ngã vào dáng mơ
Thùy Nguyên Thảo
2.04.2018
Làm túi thơ anh chừng thêm mê đắm
Gởi trên trời thì sợ gió cuốn xa
Chiều xuống lạnh, bàn tay anh nhớ quá
Tóc em bay, ai sẽ vẽ hương đời
Cúi mặt sầu để hôn lên biển cả
Môi em nồng, lơi lả sóng chiêm bao
Ai sẽ hỏi vườn mây về bến cũ
Có em thôi, chờ đón giọt nắng chiều
Bàn tay khẽ, dìu nhau vào kỷ niệm
Áng thơ buồn vời vợi thuở chớm yêu
Nền trăng mỏng giữa màn khuya soi bóng
Bốn nẻo mùa, nỗi nhớ mãi lên cao
Xin yêu nhé, kéo tình xưa vào mộng
Nhánh là đà, hoa ngã vào dáng mơ
Thùy Nguyên Thảo
2.04.2018
Điệp Sơn Yêu NhớTác giả: Thùy Nguyên Thảo
Đảo Điệp Sơn, con đường nằm giữa biển
Nước long lanh như áng mây dạt bờ
Gió nhẹ ru những lời tình âu yếm
Đưa vào hồn soi sáng lại ước mơ
Tuổi thơ bay như sóng vờn cát trắng
Làn tâm tư khoe dáng trên thơ nồng
Bay lững lờ cùng mây chiều xuống thấp
Môi em yêu, chờ anh nhé tô hồng
Điệp Sơn ơi, em vẫn còn thơ bé
Đảo Điệp Sơn, con đường nằm giữa biển
Nước long lanh như áng mây dạt bờ
Gió nhẹ ru những lời tình âu yếm
Đưa vào hồn soi sáng lại ước mơ
Tuổi thơ bay như sóng vờn cát trắng
Làn tâm tư khoe dáng trên thơ nồng
Bay lững lờ cùng mây chiều xuống thấp
Môi em yêu, chờ anh nhé tô hồng
Điệp Sơn ơi, em vẫn còn thơ bé
Chân địa đàng trên cát biển yêu đương
Áo trắng bay giữa trời xanh mây nước
Chợt hiểu rằng ai làm gió vấn vương
Thuở hôm nào, mình trao nhau niềm nhớ
Dốc Lết ơi, sao cát trắng mịn màng
Ngàn dấu bước, vịnh Vân Phong say đắm
Giữa tình mình, tiếng sóng vỗ miên man
Vần thơ trao đã dìu em bước lại
Cho nụ hôn còn bẽn lẽn nhiệm mầu
Và lời yêu trên đôi môi sưởi ấm
Mảnh hồn thơ ghép cánh vẽ muôn màu
Tình rất gần giữa vòng tay xa với
Giọt lệ rơi cho sóng biển nồng nàn
Có dáng hình, đẹp thêm màu dịu vợi
Ngày mai này, còn mãi tiếng hát thương
Thùy Nguyên Thảo
2.04.2018
+ Đảo Điệp Sơn: Một dãy đảo gồm 3 hòn nhỏ, là hòn Bịp, hòn Ó và hòn Quạ (tức là tên 3 con chim đen, riêng hòn Quạ còn có tên khác là đảo Phật Nằm), thuộc xã Vạn Thắng, huyện Vạn Ninh, tỉnh Khánh Hòa (khu vực vịnh Vân Phong), cách Nha Trang khoảng 60 km. Đảo Điệp Sơn là điểm du lịch nổi tiếng được mệnh danh là "thiên đường biển", với con đường đi bộ nằm giữa biển độc đáo nhất ở Việt Nam, nối liền các đảo nhỏ với nhau. Tùy theo mùa, giờ và gió, con đường sẽ hiện rõ nét khi thủy triều xuống, và khách du lịch có thể đi bộ trên mặt biển để đến hòn đảo nối liền, với cảm giác hồi hộp rất ấn tượng khó quên. Đường đi bộ rộng hơn 1 m bập bềnh sóng nước, vì vậy còn được biết đến là "con đường không dấu chân", chạy dài khoảng trên 700 m. Đặc biệt, trên dãy Điệp Sơn có 2 dòng nước nóng và lạnh đang được khai phá. Nơi đây cũng là điểm đón ánh bình minh và hoàng hôn sớm nhất của tỉnh Khánh Hòa. Trên đảo, du khách có thể trải nghiệm trò chơi chèo thuyền Kayak rất thú vị, hoặc cắm trại qua đêm trên đảo hòn Bịp. Đặc sản hiếm của khu vực đảo là trứng Vịt Biển chiên hành.
Áo trắng bay giữa trời xanh mây nước
Chợt hiểu rằng ai làm gió vấn vương
Thuở hôm nào, mình trao nhau niềm nhớ
Dốc Lết ơi, sao cát trắng mịn màng
Ngàn dấu bước, vịnh Vân Phong say đắm
Giữa tình mình, tiếng sóng vỗ miên man
Vần thơ trao đã dìu em bước lại
Cho nụ hôn còn bẽn lẽn nhiệm mầu
Và lời yêu trên đôi môi sưởi ấm
Mảnh hồn thơ ghép cánh vẽ muôn màu
Tình rất gần giữa vòng tay xa với
Giọt lệ rơi cho sóng biển nồng nàn
Có dáng hình, đẹp thêm màu dịu vợi
Ngày mai này, còn mãi tiếng hát thương
Thùy Nguyên Thảo
2.04.2018
+ Đảo Điệp Sơn: Một dãy đảo gồm 3 hòn nhỏ, là hòn Bịp, hòn Ó và hòn Quạ (tức là tên 3 con chim đen, riêng hòn Quạ còn có tên khác là đảo Phật Nằm), thuộc xã Vạn Thắng, huyện Vạn Ninh, tỉnh Khánh Hòa (khu vực vịnh Vân Phong), cách Nha Trang khoảng 60 km. Đảo Điệp Sơn là điểm du lịch nổi tiếng được mệnh danh là "thiên đường biển", với con đường đi bộ nằm giữa biển độc đáo nhất ở Việt Nam, nối liền các đảo nhỏ với nhau. Tùy theo mùa, giờ và gió, con đường sẽ hiện rõ nét khi thủy triều xuống, và khách du lịch có thể đi bộ trên mặt biển để đến hòn đảo nối liền, với cảm giác hồi hộp rất ấn tượng khó quên. Đường đi bộ rộng hơn 1 m bập bềnh sóng nước, vì vậy còn được biết đến là "con đường không dấu chân", chạy dài khoảng trên 700 m. Đặc biệt, trên dãy Điệp Sơn có 2 dòng nước nóng và lạnh đang được khai phá. Nơi đây cũng là điểm đón ánh bình minh và hoàng hôn sớm nhất của tỉnh Khánh Hòa. Trên đảo, du khách có thể trải nghiệm trò chơi chèo thuyền Kayak rất thú vị, hoặc cắm trại qua đêm trên đảo hòn Bịp. Đặc sản hiếm của khu vực đảo là trứng Vịt Biển chiên hành.
NGÀY THÁNG TƯTác giả: Thùy Nguyên Thảo
Ngày tháng Tư quê hương mình đã mất
Đất Sài Gòn không còn được gọi tên
Bao nhiêu năm, nỗi hờn căm chất ngất
Một kiếp đời làm kẻ sống lưu vong
Ngày tháng Tư niềm đớn đau thế kỷ
Mẹ ngồi buồn tiếc nuối mảnh tương lai
Chị khóc than cuộc đời ly biệt xứ
Những người Cha gục ngã chốn tù đày
Ngày tháng Tư biển Đông như đã chết
Ngày tháng Tư quê hương mình đã mất
Đất Sài Gòn không còn được gọi tên
Bao nhiêu năm, nỗi hờn căm chất ngất
Một kiếp đời làm kẻ sống lưu vong
Ngày tháng Tư niềm đớn đau thế kỷ
Mẹ ngồi buồn tiếc nuối mảnh tương lai
Chị khóc than cuộc đời ly biệt xứ
Những người Cha gục ngã chốn tù đày
Ngày tháng Tư biển Đông như đã chết
Đàn cá tôm dạt trôi cả vào bờ
Giặc Tàu Man đắm chìm dân vô tội
Vợ khóc chồng trước biển lệ bơ vơ
Ngày tháng Tư lạc loài trong bóng tối
Quê hương ơi không còn chỗ tìm về
Hoàng Trường Sa, mưa buồn giăng khắp cõi
Trong tim đau còn đọng giọt máu hờn
Ngày tháng Tư vết thương hằn trên mắt
Lệ sầu cay còn rơi kiếp đọa đày
Sẽ bao giờ nắng chiều quê yên ả
Được tìm về cho vơi nỗi nhớ dài
Ngày tháng Tư gió hận thù thổi miết
Lũ Tàu Man hãy cút khỏi chốn này
Biển Đông xưa là của người dân Việt
Thề một đời sống trọn với quê hương
Thùy Nguyên Thảo
1.04.2018
Giặc Tàu Man đắm chìm dân vô tội
Vợ khóc chồng trước biển lệ bơ vơ
Ngày tháng Tư lạc loài trong bóng tối
Quê hương ơi không còn chỗ tìm về
Hoàng Trường Sa, mưa buồn giăng khắp cõi
Trong tim đau còn đọng giọt máu hờn
Ngày tháng Tư vết thương hằn trên mắt
Lệ sầu cay còn rơi kiếp đọa đày
Sẽ bao giờ nắng chiều quê yên ả
Được tìm về cho vơi nỗi nhớ dài
Ngày tháng Tư gió hận thù thổi miết
Lũ Tàu Man hãy cút khỏi chốn này
Biển Đông xưa là của người dân Việt
Thề một đời sống trọn với quê hương
Thùy Nguyên Thảo
1.04.2018
PHỤ BẠCTác giả: Thùy Nguyên Thảo
Tình như cánh mỏng trên nền nhạc,
Như đóa hoa thơ đã nửa mùa,
Bay theo sương khói chiều tan tác,
Còn lại gì đây hỡi đau thương.
Tình trao hẹn ước bên đường nhớ,
Dấu bước mê say đã xa mờ,
Hỏi giòng sông cũ tìm bến đợi,
Người thương mây gió lại mù khơi.
Trăm năm chỉ là trên môi mỏng,
Tình như cánh mỏng trên nền nhạc,
Như đóa hoa thơ đã nửa mùa,
Bay theo sương khói chiều tan tác,
Còn lại gì đây hỡi đau thương.
Tình trao hẹn ước bên đường nhớ,
Dấu bước mê say đã xa mờ,
Hỏi giòng sông cũ tìm bến đợi,
Người thương mây gió lại mù khơi.
Trăm năm chỉ là trên môi mỏng,
Nước mắt đong đầy những biển sông,
Giấc tình trao đón như chiếc bóng,
Đã phải muộn màng khóc trăng khuya.
Vòng tay âu yếm giờ chia cách,
Lỗi bởi duyên tàn quá mong manh,
Anh ơi có nhớ về kỷ niệm,
Một chút nồng nàn buổi tình xanh.
Hai chữ bạc lòng ai muốn nói,
Khi màn đêm xuống nẻo cô liêu,
Phận duyên con gái nhiều trôi nổi,
Bến nước đau buồn dĩ vãng thương.
Mây trắng chiều nay vời vợi nhớ,
Nắng vương trên tóc đã bạc màu,
Em mãi tiếc thương ngày xa vợi,
Còn lại trong tim nỗi u hoài.
Thùy Nguyên Thảo
31.03.2018
Giấc tình trao đón như chiếc bóng,
Đã phải muộn màng khóc trăng khuya.
Vòng tay âu yếm giờ chia cách,
Lỗi bởi duyên tàn quá mong manh,
Anh ơi có nhớ về kỷ niệm,
Một chút nồng nàn buổi tình xanh.
Hai chữ bạc lòng ai muốn nói,
Khi màn đêm xuống nẻo cô liêu,
Phận duyên con gái nhiều trôi nổi,
Bến nước đau buồn dĩ vãng thương.
Mây trắng chiều nay vời vợi nhớ,
Nắng vương trên tóc đã bạc màu,
Em mãi tiếc thương ngày xa vợi,
Còn lại trong tim nỗi u hoài.
Thùy Nguyên Thảo
31.03.2018
EM NHƯ ĐÃ CŨTác giả: Thùy Nguyên Thảo
Tình như đã cũ trong chiều mới,
Nhìn nỗi tiếc thương đến muộn phiền,
Hỡi bao nắng gió còn thay đổi,
Mà giòng lệ nhỏ vẫn triền miên.
Đời hoa chỉ đẹp khi còn dáng,
Hương gởi trao người mỗi từng đêm,
Và khi cánh én chừng bay mỏi,
Sẽ đớn đau nhiều giữa buồng tim.
Mây trắng bay xa còn trở lại,
Tình như đã cũ trong chiều mới,
Nhìn nỗi tiếc thương đến muộn phiền,
Hỡi bao nắng gió còn thay đổi,
Mà giòng lệ nhỏ vẫn triền miên.
Đời hoa chỉ đẹp khi còn dáng,
Hương gởi trao người mỗi từng đêm,
Và khi cánh én chừng bay mỏi,
Sẽ đớn đau nhiều giữa buồng tim.
Mây trắng bay xa còn trở lại,
Sao chiều nhung nhớ vẫn chia phôi,
Thuở nào môi mắt cùng ước thệ,
Giờ là bóng tối giữa đơn côi.
Em như đã cũ từng hơi thở,
Như đóa phai tàn trên gối chăn,
Sợi tóc chưa vàng theo năm tháng,
Mà đời con gái khóc bao lần.
Gió mưa cũng biết lời thương cảm,
Nắng gọi chiều tàn để biệt ly,
Sông biển còn đây hoài trông đợi,
Ôi những mạn thuyền vẫn lướt đi.
Người bước qua mau bên đời vắng,
Gió thoảng cô liêu đến ê chề,
Còn chăng tiếc nhớ trên môi đắng,
Ôm tuổi hoang mê giữa lạnh lùng.
Thùy Nguyên Thảo
31.03.2018
Thuở nào môi mắt cùng ước thệ,
Giờ là bóng tối giữa đơn côi.
Em như đã cũ từng hơi thở,
Như đóa phai tàn trên gối chăn,
Sợi tóc chưa vàng theo năm tháng,
Mà đời con gái khóc bao lần.
Gió mưa cũng biết lời thương cảm,
Nắng gọi chiều tàn để biệt ly,
Sông biển còn đây hoài trông đợi,
Ôi những mạn thuyền vẫn lướt đi.
Người bước qua mau bên đời vắng,
Gió thoảng cô liêu đến ê chề,
Còn chăng tiếc nhớ trên môi đắng,
Ôm tuổi hoang mê giữa lạnh lùng.
Thùy Nguyên Thảo
31.03.2018
lê.RIÊNGTác giả: Lê Hát Sơn
ĐẾN...
đến với thơ là đến với nhau
đến với niềm vui lẫn nỗi đau
đến với riêng em ...và ta nữa
chút tình hạnh ngộ nhớ muôn sau
lê.31.03.2018
ĐẾN...
đến với thơ là đến với nhau
đến với niềm vui lẫn nỗi đau
đến với riêng em ...và ta nữa
chút tình hạnh ngộ nhớ muôn sau
lê.31.03.2018
ÁO TRẮNG BAYTác giả: Thùy Nguyên Thảo
- Thuở hôm nào như áo trắng bay...
Chiều Paris nắng vàng rơi tình tự,
Em dạo bước với tà áo trắng bay,
Ru vào lòng nỗi u hoài viễn xứ,
Giữa sương mờ mây gió gởi quê hương.
Anh cứ bảo áo em dài xinh xắn,
Như gió vờn một thuở đã xa xưa,
Sài Gòn ơi bên sân trường thơ ấu,
Có những chiều em nhẹ bước dưới mưa.
- Thuở hôm nào như áo trắng bay...
Chiều Paris nắng vàng rơi tình tự,
Em dạo bước với tà áo trắng bay,
Ru vào lòng nỗi u hoài viễn xứ,
Giữa sương mờ mây gió gởi quê hương.
Anh cứ bảo áo em dài xinh xắn,
Như gió vờn một thuở đã xa xưa,
Sài Gòn ơi bên sân trường thơ ấu,
Có những chiều em nhẹ bước dưới mưa.
Chiều Paris nhớ anh nhiều nỗi nhớ,
Áng mây hồng cả một trời chim bay,
Mà chẳng thấy người xưa lên tiếng gọi,
Gió thu về lành lạnh dưới bờ vai.
Giọt lệ rơi vấn vương theo ngày tháng,
Em nhớ hoài cánh Phượng Vĩ khoe màu,
Giữa hạ về, sao mà long lanh mắt,
Buổi giã từ cũng vàng nắng hanh hao.
Ngỡ như là Paris chiều ngủ sớm,
Làm thẫn thờ chiếc bóng luyến lưu thương,
Tà áo bay thuở nào còn xanh bóng,
Nay chợt về trăm nẻo nhớ quê hương.
Sài Gòn đêm anh có còn thương nhớ,
Dĩ vãng về vẽ lại những giấc mơ,
Em đợi chờ nụ hôn trao cành gió,
Mãi còn đây năm tháng đã xa vời.
Thùy Nguyên Thảo
30.03.2018
GÓA PHỤTác giả: Thùy Nguyên Thảo
Hoa nắng chiều nay vàng úa rũ,
Khung trời cũng vỡ cả làn mây,
Cõi sầu trên mắt nhìn lệ cũ,
Đêm sướt vào lòng những đau thương.
Chiếc lá còn xanh mà rơi vội,
Để cành khô khốc nẻo buồn tênh,
Dăm mảng trời xưa chờ tiếng gọi,
Làm sao câm nín nỗi hờn riêng.
Trăng ơi trăng đã già như cuội,
Hoa nắng chiều nay vàng úa rũ,
Khung trời cũng vỡ cả làn mây,
Cõi sầu trên mắt nhìn lệ cũ,
Đêm sướt vào lòng những đau thương.
Chiếc lá còn xanh mà rơi vội,
Để cành khô khốc nẻo buồn tênh,
Dăm mảng trời xưa chờ tiếng gọi,
Làm sao câm nín nỗi hờn riêng.
Trăng ơi trăng đã già như cuội,
Biết tìm bờ bến ở nơi nao,
Ngỡ ngàng chưa thể quên lần cuối,
Vườn đất khô cằn lối cỏ hoang.
Bầy chim lặng lẽ rời tổ ấm,
Khóc giọt biến thiên cõi hao gầy,
Ai tiễn chào ai ngoài biển đắm,
Một chuyến tạ từ ngỡ hôm qua.
Người thương xa khuất từ buổi ấy,
Gởi lại vấn vương như núi đồi,
Sóng ngã tìm bờ trên biển vắng,
Giữa giòng thương tiếc mãi đơn đôi.
Bàn tay sạm nắng thời gian chảy,
Hỡi chiếc bóng đêm hát tình sầu,
Tàn duyên sao phải tàn tuổi dại,
Đếm cả mênh mang một lẻ đời.
Thùy Nguyên Thảo
30.03.2018
Ngỡ ngàng chưa thể quên lần cuối,
Vườn đất khô cằn lối cỏ hoang.
Bầy chim lặng lẽ rời tổ ấm,
Khóc giọt biến thiên cõi hao gầy,
Ai tiễn chào ai ngoài biển đắm,
Một chuyến tạ từ ngỡ hôm qua.
Người thương xa khuất từ buổi ấy,
Gởi lại vấn vương như núi đồi,
Sóng ngã tìm bờ trên biển vắng,
Giữa giòng thương tiếc mãi đơn đôi.
Bàn tay sạm nắng thời gian chảy,
Hỡi chiếc bóng đêm hát tình sầu,
Tàn duyên sao phải tàn tuổi dại,
Đếm cả mênh mang một lẻ đời.
Thùy Nguyên Thảo
30.03.2018
Kỳ I:Tác giả: Dạo Phố Bolsa
Tương Biệt Dạ
- Trần Thiên Lang
Ngọn nến chập chờn soi bóng đêm
Xa trông thấp thoáng dáng hình em
Nhẹ nhàng uyển chuyển trên sân vắng
Như khói như sương đến tựa rèm
Ánh mắt nhìn ta sắc lạnh tanh
Như vì tinh đẩu sáng long lanh
Giữa nơi khung cửa u hồn đó
Tương Biệt Dạ
- Trần Thiên Lang
Ngọn nến chập chờn soi bóng đêm
Xa trông thấp thoáng dáng hình em
Nhẹ nhàng uyển chuyển trên sân vắng
Như khói như sương đến tựa rèm
Ánh mắt nhìn ta sắc lạnh tanh
Như vì tinh đẩu sáng long lanh
Giữa nơi khung cửa u hồn đó
Ta thấy trời đêm bỗng chuyển mình
Có vẻ như nàng muốn nói năng
Đôi môi mấp máy ý gì chăng
À, ra em thốt lời từ tạ:
- Hồn thiếp đêm nay đến biệt chàng!
Thôi nhé anh yêu em lấy chồng
Cuối Thu rồi sắp đến đầu Đông
Cõi âm lạnh lẽo sao chờ được
Ma lấy chồng Ma thế cũng xong
Nát lòng anh tiễn bước em đi
Kẻ tử người sanh mộng ước gì
Âm cảnh dương gian đồng nhất lý
Ái tình cũng thế, đợi mà chi
Kiếp này em đã khổ vì anh
Nên cuộc tơ duyên gió cuốn mành
Ta nguyện một lần xin trả hết
Để tình không hận thấu trời xanh
Kỳ II:
Âm Hôn
- Trần Thiên Lang
Một màn sương mỏng lạnh lùng buông
Che nửa vầng Trăng héo hắt buồn
Tiếng cú kêu đêm dài thảm nảo
Như mừng báo hỷ cuộc âm hôn...
Một chiếc thuyền hoa đậu bến sông
Đón đưa ai đó bước theo chồng
Chập chờn ánh đuốc trên bờ vắng
Lọng tán dàu dàu trước gió Đông
Một đoàn mâm quả dẫn đi đầu
Chú rễ nàng dâu bước ngay sau
Hai họ lửng lơ theo bén gót
Âm thầm đám rước lướt đêm thâu
Cũng mắt tô xanh cũng má hường
Xiêm y lồng lộng gió muôn phương
Đầu thôn tiếng chó tru thê thảm
Linh cảm dật dờ những bóng xương
Ta thấy ghen hờn đến ứa gan
Bỗng đâu ngọn gió lật khăn voan
Thì ra người ấy sang thuyền mới
Đám cưới nhà ma thật rở ràng!
Ẻo lả bầy ma chân hỏng đất
Ngang qua cái xác chẳng còn hồn
Trân người đứng đó hờ tay vẫy
Tiễn một mối tình xuống mộ chôn
Rồi đây bóng nhạn hóa xa xăm
Hạnh phúc vui vầy ở cõi âm
Thui thủi mình ta trong trống vắng
Dù cho đêm dậy ánh Trăng rằm...
Kỳ III:
Một Tiếng Phụ Tình
- Trần Thiên Lang
Tiếng cú mơ hồ lúc nửa đêm
Ánh Trăng vàng vọt dọi lên thềm
Gió Xuân hiu hắt lay mành cửa
Tóc xõa chập chờn bóng dáng em
Sao trở về đây lúc giữa khuya
Không vui Trăng sáng cõi bên kia
Tình ta đã rẽ rồi hai lối
Duyên nợ từ lâu tưởng đứt lìa
Ngỡ rằng ai đã vẹn đường yêu
Hôn lễ chưa lâu mới sớm chiều
Chén rượu giao bôi vừa uống cạn
Sao giờ em lại chịu cô liêu
Hạnh phúc tìm đâu sau đám cưới
Vẫn là bóng chiếc với phòng không
Dẫu xưa đã có lần em nói:
- Ma lấy chồng Ma thế cũng xong
Những mong thoát khỏi mối tơ vương
Hôn lễ đem em đến đoạn trường
Nghịch cảnh cũng đành thôi dứt khoát
Quay về tìm lại với người thương
Thôi chết tui rồi ma nữ ơi
Trời ơi có thấu hỡi chăng trời
Người ma kết hợp làm sao được
Một tiếng phụ tình, chịu gánh thôi
Nào đâu tình nghĩa cõi nhân gian
Thệ hải minh sơn chữ buộc ràng
Chót lưỡi đầu môi lời hẹn ước
Giờ thì rõ mặt đá hay vàng
Có vẻ như nàng muốn nói năng
Đôi môi mấp máy ý gì chăng
À, ra em thốt lời từ tạ:
- Hồn thiếp đêm nay đến biệt chàng!
Thôi nhé anh yêu em lấy chồng
Cuối Thu rồi sắp đến đầu Đông
Cõi âm lạnh lẽo sao chờ được
Ma lấy chồng Ma thế cũng xong
Nát lòng anh tiễn bước em đi
Kẻ tử người sanh mộng ước gì
Âm cảnh dương gian đồng nhất lý
Ái tình cũng thế, đợi mà chi
Kiếp này em đã khổ vì anh
Nên cuộc tơ duyên gió cuốn mành
Ta nguyện một lần xin trả hết
Để tình không hận thấu trời xanh
Kỳ II:
Âm Hôn
- Trần Thiên Lang
Một màn sương mỏng lạnh lùng buông
Che nửa vầng Trăng héo hắt buồn
Tiếng cú kêu đêm dài thảm nảo
Như mừng báo hỷ cuộc âm hôn...
Một chiếc thuyền hoa đậu bến sông
Đón đưa ai đó bước theo chồng
Chập chờn ánh đuốc trên bờ vắng
Lọng tán dàu dàu trước gió Đông
Một đoàn mâm quả dẫn đi đầu
Chú rễ nàng dâu bước ngay sau
Hai họ lửng lơ theo bén gót
Âm thầm đám rước lướt đêm thâu
Cũng mắt tô xanh cũng má hường
Xiêm y lồng lộng gió muôn phương
Đầu thôn tiếng chó tru thê thảm
Linh cảm dật dờ những bóng xương
Ta thấy ghen hờn đến ứa gan
Bỗng đâu ngọn gió lật khăn voan
Thì ra người ấy sang thuyền mới
Đám cưới nhà ma thật rở ràng!
Ẻo lả bầy ma chân hỏng đất
Ngang qua cái xác chẳng còn hồn
Trân người đứng đó hờ tay vẫy
Tiễn một mối tình xuống mộ chôn
Rồi đây bóng nhạn hóa xa xăm
Hạnh phúc vui vầy ở cõi âm
Thui thủi mình ta trong trống vắng
Dù cho đêm dậy ánh Trăng rằm...
Kỳ III:
Một Tiếng Phụ Tình
- Trần Thiên Lang
Tiếng cú mơ hồ lúc nửa đêm
Ánh Trăng vàng vọt dọi lên thềm
Gió Xuân hiu hắt lay mành cửa
Tóc xõa chập chờn bóng dáng em
Sao trở về đây lúc giữa khuya
Không vui Trăng sáng cõi bên kia
Tình ta đã rẽ rồi hai lối
Duyên nợ từ lâu tưởng đứt lìa
Ngỡ rằng ai đã vẹn đường yêu
Hôn lễ chưa lâu mới sớm chiều
Chén rượu giao bôi vừa uống cạn
Sao giờ em lại chịu cô liêu
Hạnh phúc tìm đâu sau đám cưới
Vẫn là bóng chiếc với phòng không
Dẫu xưa đã có lần em nói:
- Ma lấy chồng Ma thế cũng xong
Những mong thoát khỏi mối tơ vương
Hôn lễ đem em đến đoạn trường
Nghịch cảnh cũng đành thôi dứt khoát
Quay về tìm lại với người thương
Thôi chết tui rồi ma nữ ơi
Trời ơi có thấu hỡi chăng trời
Người ma kết hợp làm sao được
Một tiếng phụ tình, chịu gánh thôi
Nào đâu tình nghĩa cõi nhân gian
Thệ hải minh sơn chữ buộc ràng
Chót lưỡi đầu môi lời hẹn ước
Giờ thì rõ mặt đá hay vàng
BIỂN HỒNGTác giả: Thùy Nguyên Thảo
Biển đẹp chiều nay hồng mái tóc,
Nắng cũng trải hồng trên môi thương,
Anh chưa xin phép mà hôn vội,
Làm ướt môi em mãi vấn vương.
Bắt đền anh đó đêm chẳng ngủ,
Chập chờn sóng vỗ nhẹ trên môi,
Biển đã vào lòng ai thổn thức,
Để bóng đêm về nhớ xa xôi.
Biển đã dạt dào lên mắt nhớ,
Biển đẹp chiều nay hồng mái tóc,
Nắng cũng trải hồng trên môi thương,
Anh chưa xin phép mà hôn vội,
Làm ướt môi em mãi vấn vương.
Bắt đền anh đó đêm chẳng ngủ,
Chập chờn sóng vỗ nhẹ trên môi,
Biển đã vào lòng ai thổn thức,
Để bóng đêm về nhớ xa xôi.
Biển đã dạt dào lên mắt nhớ,
Thẹn mà lưu luyến dưới trăng khuya,
Chờ mai anh nhé, em hỏi nhỏ,
Thương nhớ rồi đây có chia lìa.
Nụ hoa anh gởi đầu đời đấy,
Cái ấy có phải là nụ hôn,
Biển đẹp nắng hồng em đã thấy,
Trên áng mây chiều cũng đẹp xinh.
Một ngày biển gọi trăm năm nhớ,
Chiếc lá thuộc bài vẫn chưa quên,
Vần thơ thương mến làm sao giải,
Có nhẽ yêu rồi cũng không tên.
Khi nào anh sẽ về biển lại,
Cho hồng môi mắt một chút mưa,
Lần này em sẽ xin phép nhé,
Gởi tặng môi anh giọt biển xưa.
Thùy Nguyên Thảo
27.03.2018
Chờ mai anh nhé, em hỏi nhỏ,
Thương nhớ rồi đây có chia lìa.
Nụ hoa anh gởi đầu đời đấy,
Cái ấy có phải là nụ hôn,
Biển đẹp nắng hồng em đã thấy,
Trên áng mây chiều cũng đẹp xinh.
Một ngày biển gọi trăm năm nhớ,
Chiếc lá thuộc bài vẫn chưa quên,
Vần thơ thương mến làm sao giải,
Có nhẽ yêu rồi cũng không tên.
Khi nào anh sẽ về biển lại,
Cho hồng môi mắt một chút mưa,
Lần này em sẽ xin phép nhé,
Gởi tặng môi anh giọt biển xưa.
Thùy Nguyên Thảo
27.03.2018
LỜI CUỘITác giả: B Sông Cửu (Kính họa vui bài thơ “Hỏi Trăng”
của cố tiền bối nữ sĩ Hồ Xuân Hương )
Mặt trái bòn bon thiếu cái mòm
Cong tròn vành nguyệt ngó lom lom
Giương cung xa ngắm tầm còn méo
Kéo mũi tên gần áng mây khòm…
Lũ nhóc đòi đem cây sào móc
Ngọc Thỏ giựt mình né lưng khom
Hằng Nga hỏi Cuội – Ai dưới đó ?
Cuội rằng tụi nhỏ…lõ mắt dòm !
Sông Cửu
của cố tiền bối nữ sĩ Hồ Xuân Hương )
Mặt trái bòn bon thiếu cái mòm
Cong tròn vành nguyệt ngó lom lom
Giương cung xa ngắm tầm còn méo
Kéo mũi tên gần áng mây khòm…
Lũ nhóc đòi đem cây sào móc
Ngọc Thỏ giựt mình né lưng khom
Hằng Nga hỏi Cuội – Ai dưới đó ?
Cuội rằng tụi nhỏ…lõ mắt dòm !
Sông Cửu
HỎI TRĂNG
Tác giả: Hồ Xuân Hương
(1)
Một trái trăng thu chín mõm mòm,
Nảy vừng quế đỏ(1) đỏ lòm lom!
Giữa in chiếc bích(2) khuôn còn méo,
Ngoài khép đôi cung(3) cánh vẫn khòm.
Ghét mặt kẻ trần đua xói móc,
Ngứa gan thằng Cuội đứng lom khom.(4)
Hỡi người bẻ quế(5) rằng ai đó,
Đó có Hằng Nga(6) ghé mắt dòm.
Hồ Xuân Hương
______________________________________________________________
Chú thích:
(1) Quế đỏ: Huyền thoại nói trong mặt trăng có cây quế đỏ.
(2) Chiếc bích: Chiếc ngọc bích hình tròn dẹt, giữa có lỗ, người ta gọi mặt trăng là bích nguyệt.
(3) Người ta thường ví đường cong của mặt trăng như người tráng sĩ giương cánh cung.
(4) Ca dao: "Thằng Cuội ngồi gốc cây đa; Để trâuăn lúa gọi cha ời ời..." ở đây vì tức tối nên thằng Cuội không ngồi mà đứng.
(5) Bẻ cành quế đỏ (đan quế) trên cung trăng, chỉ người thi đỗ tiến sĩ.
(6) Hằng Nga: Huyền thoại nói Hằng Nga vợ Hậu Nghệ ăn trộm thuốc tiên của chồng do bà Tây Vương mẫu cho, rồi một mình trốn lên ở cung trăng.
Tác giả: Hồ Xuân Hương
(1)
Một trái trăng thu chín mõm mòm,
Nảy vừng quế đỏ(1) đỏ lòm lom!
Giữa in chiếc bích(2) khuôn còn méo,
Ngoài khép đôi cung(3) cánh vẫn khòm.
Ghét mặt kẻ trần đua xói móc,
Ngứa gan thằng Cuội đứng lom khom.(4)
Hỡi người bẻ quế(5) rằng ai đó,
Đó có Hằng Nga(6) ghé mắt dòm.
Hồ Xuân Hương
______________________________________________________________
Chú thích:
(1) Quế đỏ: Huyền thoại nói trong mặt trăng có cây quế đỏ.
(2) Chiếc bích: Chiếc ngọc bích hình tròn dẹt, giữa có lỗ, người ta gọi mặt trăng là bích nguyệt.
(3) Người ta thường ví đường cong của mặt trăng như người tráng sĩ giương cánh cung.
(4) Ca dao: "Thằng Cuội ngồi gốc cây đa; Để trâuăn lúa gọi cha ời ời..." ở đây vì tức tối nên thằng Cuội không ngồi mà đứng.
(5) Bẻ cành quế đỏ (đan quế) trên cung trăng, chỉ người thi đỗ tiến sĩ.
(6) Hằng Nga: Huyền thoại nói Hằng Nga vợ Hậu Nghệ ăn trộm thuốc tiên của chồng do bà Tây Vương mẫu cho, rồi một mình trốn lên ở cung trăng.
Lấp Lánh Hoàng HônTác giả: Minhhung PhamHoàng hôn lộng lẫy, Man-hat-tan
Muôn màu đỏ tím trắng hồng xanh,
Chiều về không nắng mây lơ lửng,
NewYork chìm trong ảo mộng lành.
Mặt trời đỏ thắm cuối chân mây
Không còn nắng gắt giữa ban ngày
Thời gian chầm chậm như dừng lại
Tuyệt diệu anh ơi, những phút giây!
Em cứ ngỡ, anh mặt trời rực đỏ
Sáng soi em, những áng mây hồng
Không gian xao xuyến như ngừng thở
Muôn màu đỏ tím trắng hồng xanh,
Chiều về không nắng mây lơ lửng,
NewYork chìm trong ảo mộng lành.
Mặt trời đỏ thắm cuối chân mây
Không còn nắng gắt giữa ban ngày
Thời gian chầm chậm như dừng lại
Tuyệt diệu anh ơi, những phút giây!
Em cứ ngỡ, anh mặt trời rực đỏ
Sáng soi em, những áng mây hồng
Không gian xao xuyến như ngừng thở
Trong ảo huyền lấp lánh ánh hoàng hôn.
Ánh điện mơ màng mặt trời rực rỡ
Một vầng tròn gối nhẹ mây trôi
Nằm ngang con đường 42nd Street,
Chia sẻ cùng chúng mình tình yêu tuyệt vời...
Ánh sáng lung linh ánh hồng thắm thiết
Biết bao người ngàn cánh tay mải miết
Ghi lại bóng hình khoảnh khắc chiều rơi
Hoàng hôn lấp lánh, rạng ngời, Manhattan ơi!
Hãy đợi chờ, anh ơi, hai năm anh nhé,
Mặt trời rực hồng lại đến cùng ta,
Cùng NewYork - Manhattan mộng ảo,
Thắm đẹp tình mình, ngàn giấc mơ hoa.
Phạm thị Minh Hưng.
Video:
https://youtu.be/DUIWQT_ljp8
Ánh điện mơ màng mặt trời rực rỡ
Một vầng tròn gối nhẹ mây trôi
Nằm ngang con đường 42nd Street,
Chia sẻ cùng chúng mình tình yêu tuyệt vời...
Ánh sáng lung linh ánh hồng thắm thiết
Biết bao người ngàn cánh tay mải miết
Ghi lại bóng hình khoảnh khắc chiều rơi
Hoàng hôn lấp lánh, rạng ngời, Manhattan ơi!
Hãy đợi chờ, anh ơi, hai năm anh nhé,
Mặt trời rực hồng lại đến cùng ta,
Cùng NewYork - Manhattan mộng ảo,
Thắm đẹp tình mình, ngàn giấc mơ hoa.
Phạm thị Minh Hưng.
Video:
https://youtu.be/DUIWQT_ljp8
ĐỀN EM...Tác giả: Diep Nong
Hởi ôi! Giờ đã điểm rồi
Tiếng chuông dồn nhịp gỏ bồi tiển đưa
Trời giông gió lũ hay mưa?
Sao vai ướt đẩm như chưa bao giờ..
Dòng trôi chết sững đôi bờ
Mây xanh ngất lặng giũa trời đơm hoa
Em run rẩy...mắt nhạt nhòa
Hồn anh muối xát gừng thoa dập vùi
Chia lìa ngay giữa cuộc vui
Chưa cười đã khóc lời ru dối lừa
Hôm qua hay tự nghìn xưa
Hởi ôi! Giờ đã điểm rồi
Tiếng chuông dồn nhịp gỏ bồi tiển đưa
Trời giông gió lũ hay mưa?
Sao vai ướt đẩm như chưa bao giờ..
Dòng trôi chết sững đôi bờ
Mây xanh ngất lặng giũa trời đơm hoa
Em run rẩy...mắt nhạt nhòa
Hồn anh muối xát gừng thoa dập vùi
Chia lìa ngay giữa cuộc vui
Chưa cười đã khóc lời ru dối lừa
Hôm qua hay tự nghìn xưa
Vạn lời xin lổi chẳng vừa môi anh
Em êm ái như cỏ xanh
Chân anh tội lổi loanh quanh tù đày...
Hầu em trăm kiếp sau này
Để đền em vạn gối chăn mặn nồng
Đền em nghìn.. triệu môi hôn
Đền em đồi mộng hoa hồng ngát hương
Đền em câu nói yêu thương
Mà anh trót lở bên đường rớt rơi...
Nông Thị
Em êm ái như cỏ xanh
Chân anh tội lổi loanh quanh tù đày...
Hầu em trăm kiếp sau này
Để đền em vạn gối chăn mặn nồng
Đền em nghìn.. triệu môi hôn
Đền em đồi mộng hoa hồng ngát hương
Đền em câu nói yêu thương
Mà anh trót lở bên đường rớt rơi...
Nông Thị
THÁNG TƯ QUÊ HƯƠNGTác giả: Thùy Nguyên ThảoTháng tư quê hương em có buồn không?
Đã bao năm tháng chìm vào nhớ,
Buốt mảnh hồn đau giấc mộng dài,
Cuối biển Đông tàn trong hơi thở,
Ngọn gió quê xưa đã mất rồi.
Tháng tư quê hương em có buồn không?
Bên kia bờ nhớ, Mẹ ngồi khóc,
Giọt máu đau thương chảy thành giòng,
Sóng biển bùng lên làm cơn lốc,
Biển đảo mất rồi, Hoàng Trường Sa.
Tháng tư quê hương em có buồn không?
Đã bao năm tháng chìm vào nhớ,
Buốt mảnh hồn đau giấc mộng dài,
Cuối biển Đông tàn trong hơi thở,
Ngọn gió quê xưa đã mất rồi.
Tháng tư quê hương em có buồn không?
Bên kia bờ nhớ, Mẹ ngồi khóc,
Giọt máu đau thương chảy thành giòng,
Sóng biển bùng lên làm cơn lốc,
Biển đảo mất rồi, Hoàng Trường Sa.
Tháng tư quê hương em có buồn không?
Mẹ gọi tên con ngoài nẻo gió,
Cháu bé mai này biết về đâu,
Nhìn lại đời hoang trên mắt đỏ,
Sóng vỡ trong lòng chớ lặng câm.
Tháng tư quê hương em có buồn không?
Nắng ướt mi xanh màu tuổi dại,
Còn mỗi bàn tay vỗ sóng nguồn,
Ôi biển Đông hờn, lời tim cháy,
Những mùa Xuân nhớ, gió mưa tuôn.
Tháng tư quê hương em có buồn không?
Non nước triền miên nghìn giọt đắng,
Con đã mất rồi, Mẹ khóc thương,
Về đâu để hỏi hồn biển vắng,
Sông núi gọi buồn, hỡi người ơi...
Thùy Nguyên Thảo
25.03.2018
Cháu bé mai này biết về đâu,
Nhìn lại đời hoang trên mắt đỏ,
Sóng vỡ trong lòng chớ lặng câm.
Tháng tư quê hương em có buồn không?
Nắng ướt mi xanh màu tuổi dại,
Còn mỗi bàn tay vỗ sóng nguồn,
Ôi biển Đông hờn, lời tim cháy,
Những mùa Xuân nhớ, gió mưa tuôn.
Tháng tư quê hương em có buồn không?
Non nước triền miên nghìn giọt đắng,
Con đã mất rồi, Mẹ khóc thương,
Về đâu để hỏi hồn biển vắng,
Sông núi gọi buồn, hỡi người ơi...
Thùy Nguyên Thảo
25.03.2018
NHỚ MẸ QUÊ NHÀTác giả: Thùy Nguyên Thảo- Viết tặng bạn Huỳnh Nhi
Quê tôi ở An Giang,
Bên bến đò Doi Lửa,
Hoa nắng reo dịu dàng,
Điên Điển vàng tháng năm.
Khói lam vương nắng chiều,
Giòng Cửu Long gợn sóng,
Tìm về bến đìu hiu,
Những đêm dài nhớ mong.
Mãi còn đây hương đêm,
Quê tôi ở An Giang,
Bên bến đò Doi Lửa,
Hoa nắng reo dịu dàng,
Điên Điển vàng tháng năm.
Khói lam vương nắng chiều,
Giòng Cửu Long gợn sóng,
Tìm về bến đìu hiu,
Những đêm dài nhớ mong.
Mãi còn đây hương đêm,
Ngôi nhà xưa Chợ Mới,
Lá Sầu Đâu trong tim,
Vẽ trên áng thơ buồn.
Gió miệt mài xa xôi,
Nhớ chiều bên quê Nội,
Thương Mẹ già đơn côi,
Ngàn dấu lệ trao Người.
Chiếc võng đưa thời gian,
Vàm Nao lên tiếng gọi,
Trên giòng chảy miên man,
Đưa năm tháng về nguồn.
Mẹ ơi trăng đã già,
Ngã trên Lục Bình tím,
Nhớ chiếc bóng quê nhà,
Con khóc nhiều đêm nay.
Bến Cồn Én còn đây,
Giữa lòng tôi bát ngát,
Trong trái tim ngập đầy,
Lời thương mến mênh mang.
Thùy Nguyên Thảo
25.03.2018
Lá Sầu Đâu trong tim,
Vẽ trên áng thơ buồn.
Gió miệt mài xa xôi,
Nhớ chiều bên quê Nội,
Thương Mẹ già đơn côi,
Ngàn dấu lệ trao Người.
Chiếc võng đưa thời gian,
Vàm Nao lên tiếng gọi,
Trên giòng chảy miên man,
Đưa năm tháng về nguồn.
Mẹ ơi trăng đã già,
Ngã trên Lục Bình tím,
Nhớ chiếc bóng quê nhà,
Con khóc nhiều đêm nay.
Bến Cồn Én còn đây,
Giữa lòng tôi bát ngát,
Trong trái tim ngập đầy,
Lời thương mến mênh mang.
Thùy Nguyên Thảo
25.03.2018
GỬI LẠI TÌNH ANHTác giả: Thùy Nguyên ThảoGửi những niềm thương chiều thu tím,
Chiếc lá vàng bay cũng gợn buồn,
Trăm mảnh thời gian vơi kỷ niệm,
Còn đâu nhung nhớ vần thơ say.
Gửi những u hoài qua nắng mỏng,
Khi hoàng hôn muộn theo gió về,
Chớ hỏi yêu thương còn soi bóng,
Trước nẻo ơ hờ một bến mơ.
Gửi những đau thương lời mưa ngỏ,
Khắc dấu vào tim nỗi muộn màng,
Yêu anh vàng cháy theo năm tháng,
Chiếc lá vàng bay cũng gợn buồn,
Trăm mảnh thời gian vơi kỷ niệm,
Còn đâu nhung nhớ vần thơ say.
Gửi những u hoài qua nắng mỏng,
Khi hoàng hôn muộn theo gió về,
Chớ hỏi yêu thương còn soi bóng,
Trước nẻo ơ hờ một bến mơ.
Gửi những đau thương lời mưa ngỏ,
Khắc dấu vào tim nỗi muộn màng,
Yêu anh vàng cháy theo năm tháng,
Còn lại bóng Ngâu đã võ vàng.
Gửi những tàn phai theo gió cạn,
Có chút gì đâu phải ngậm ngùi,
Tuổi thơ bên dốc đời phai lãng,
Một thuở học trò áo trắng bay.
Gửi những xa xưa thời mộng lỡ,
Đã vỡ yêu đương mối tình đầu,
Ngày con gái khóc giòng lệ nhớ,
Bỡ ngỡ mà thương nét nhạt nhòa.
Gửi những mong manh vào tim đắng,
Nhịp thở hoang mê cõi mộng hờn,
Còn chăng dĩ vãng bên chiều vắng,
Ai nỡ bơ vơ chiếc hôn sầu.
Thùy Nguyên Thảo
25.03.2018
Gửi những tàn phai theo gió cạn,
Có chút gì đâu phải ngậm ngùi,
Tuổi thơ bên dốc đời phai lãng,
Một thuở học trò áo trắng bay.
Gửi những xa xưa thời mộng lỡ,
Đã vỡ yêu đương mối tình đầu,
Ngày con gái khóc giòng lệ nhớ,
Bỡ ngỡ mà thương nét nhạt nhòa.
Gửi những mong manh vào tim đắng,
Nhịp thở hoang mê cõi mộng hờn,
Còn chăng dĩ vãng bên chiều vắng,
Ai nỡ bơ vơ chiếc hôn sầu.
Thùy Nguyên Thảo
25.03.2018
XA THƯƠNG GẦN THƯỜNGTác giả: Trần Hạ ViChấp nhận là vẫn sẽ thương anh
Dẫu chúng ta đã chia tay
hay cả nhiều năm sau nữa...
Em nguyện
anh là một lầm lỗi trong đời không thể sửa chữa
Hãy để em lấy dịu dàng bao phủ góc cạnh đớn đau!
Con trai ngọc bập anh một miếng thật đau
Nhưng sẽ yêu anh bằng tình yêu chân thành bền bỉ nhất
Một tình yêu dành cho người chưa bao giờ gặp mặt
và có khi cũng chẳng gặp bao giờ!
Tình yêu ấy đã bước vào hơn trăm bài thơ
Dẫu chúng ta đã chia tay
hay cả nhiều năm sau nữa...
Em nguyện
anh là một lầm lỗi trong đời không thể sửa chữa
Hãy để em lấy dịu dàng bao phủ góc cạnh đớn đau!
Con trai ngọc bập anh một miếng thật đau
Nhưng sẽ yêu anh bằng tình yêu chân thành bền bỉ nhất
Một tình yêu dành cho người chưa bao giờ gặp mặt
và có khi cũng chẳng gặp bao giờ!
Tình yêu ấy đã bước vào hơn trăm bài thơ
Em sẽ cất giữ gói ghém mảnh linh hồn cẩn thận
Hãy tha lỗi cho em - vẫn là em ích kỷ lấn cấn
Sẽ không bên anh để được mãi mãi yêu anh!
Nắng vẫn cười gió hớn hở đùa trời xanh
Em sẽ nhớ ngày tháng tư cờ hoa đua nở
Dẫu biền biệt trái tim này không vụn vỡ
Vì biết là...
anh sẽ chẳng thể quên em!
Xa thương gần thường!
23.03.2018/THV
#thotranhavi
(ảnh: xin của anh Dang Danh)
Hãy tha lỗi cho em - vẫn là em ích kỷ lấn cấn
Sẽ không bên anh để được mãi mãi yêu anh!
Nắng vẫn cười gió hớn hở đùa trời xanh
Em sẽ nhớ ngày tháng tư cờ hoa đua nở
Dẫu biền biệt trái tim này không vụn vỡ
Vì biết là...
anh sẽ chẳng thể quên em!
Xa thương gần thường!
23.03.2018/THV
#thotranhavi
(ảnh: xin của anh Dang Danh)
BỜ MÂY TRẮNG HẸNTác giả: Thùy Nguyên ThảoGió bay tà áo trắng,
Mây xuống dìu dịu xanh,
Tuổi thơ em ấm lại,
Bên nắng chiều hong hanh.
Hoa ai vàng trên tóc,
Nhè nhẹ choàng vai thương,
Ôi hồn nhiên như mộng,
Sân trường đẹp vấn vương.
Hạ sắp về rồi đấy,
Anh đừng nói chia tay,
Kẻo hoa buồn e lệ,
Mây xuống dìu dịu xanh,
Tuổi thơ em ấm lại,
Bên nắng chiều hong hanh.
Hoa ai vàng trên tóc,
Nhè nhẹ choàng vai thương,
Ôi hồn nhiên như mộng,
Sân trường đẹp vấn vương.
Hạ sắp về rồi đấy,
Anh đừng nói chia tay,
Kẻo hoa buồn e lệ,
Che kín làn mi cay.
Nhiều lần em muốn nói,
Thôi chờ hoa Phượng rơi,
Khi cửa trường khép lối,
Em sẽ nói yêu anh.
Mắt nâu chớ buồn nhé,
Hoa đã thẹn Mười Giờ,
Anh học trò còn bé,
Xin hãy thẹn cùng em.
Đêm về đây gọi nhớ,
Anh gửi hôn lên trời,
Em chiêm bao cánh nhạn,
Tìm anh trong giấc mơ.
Thùy Nguyên Thảo
24.03.2018
Nhiều lần em muốn nói,
Thôi chờ hoa Phượng rơi,
Khi cửa trường khép lối,
Em sẽ nói yêu anh.
Mắt nâu chớ buồn nhé,
Hoa đã thẹn Mười Giờ,
Anh học trò còn bé,
Xin hãy thẹn cùng em.
Đêm về đây gọi nhớ,
Anh gửi hôn lên trời,
Em chiêm bao cánh nhạn,
Tìm anh trong giấc mơ.
Thùy Nguyên Thảo
24.03.2018